Nhấc chân lên giẫm nát tay Trần Đại Dũng.
“Răng rắc”, một tiếng giòn tan vang lên, tay Trần Đại Dũng trực tiếp gãy lìa.
“A…”
Đau nhức khiến gương mặt Trần Đại Dũng trở nên méo mó, nhưng trước mặt con gái vẫn cố nhịn xuống, không kêu lên.
“Bố ơi!”
“Thuyền trưởng!”
Trần Huân Nhi và các thành viên khác trên thuyền đều xông lên.
Thanh niên kia tát thêm vài cái nữa.
Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!
Hơn mười thuyền viên đều văng ra ngoài, không ngừng hộc máu.
Mặt Trần Đại Dũng đầy vẻ tuyệt vọng: “Ngũ thiếu, cậu muốn thế nào mới chịu buông tha cho chúng tôi?”
Ngũ Phi nhìn Trần Huân Nhi một cái: “Chú Trần, chú nghĩ thông suốt sớm hơn có phải tốt rồi không, thế thì cánh tay này đã được giữ lại rồi?”
“Con trai chú cũng từng là bạn bè với tôi, tuy là bây giờ cậu ta đã chết”.
“Nhưng tôi cũng sẽ không tệ bạc với nhà chú mà?”
“Mấy năm trôi qua, Huân Nhi cũng đã đủ tuổi để gả cho người rồi, chi bằng theo tôi…”
Con ngươi Trần Đại Dũng đỏ bừng, rít gào: “Mày mơ tưởng, cút!”
Mặt Ngũ Phi tối đen: “Bố mày gọi mày một tiếng chú Trần nên mày lên mặt với tao phải không?”
“Dám mắng tao? Bố mày mà không bắt mày trả một cái giá đắt thì tao không còn tên Ngũ Phi nữa!”
Con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3668170/chuong-2331.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.