Nói xong, bóng dáng thanh niên kia chợt biến mất.
Tất cả quay trở lại bình thường!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cất giọng nói: “Sao lại thế này, lúc nãy xảy ra chuyện gì thế?”
Diệp Bắc Minh giải thích: “Tháp nhỏ này, vừa nãy tôi gặp được một người trong ký ức của ông!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kinh ngạc: “Cậu gọi tôi là cái gì cơ?”
Diệp Bắc Minh nói: “Tháp nhỏ!”
Giọng Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trở nên xúc động: “Ai bảo cậu gọi tôi như thế hả?”
Diệp Bắc Minh nói: “Người trong ký ức của ông, người đó tự nhận mình là chủ nhân đầu tiên của tháp Càn Khôn Trấn Ngục!”
Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục run run: “Cái gì? Cậu nhìn thấy chủ nhân của tôi hả!”
Diệp Bắc Minh gật đầu, kể sơ lại chuyện vừa xảy ra lúc nãy một lượt.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục im lặng một lúc lâu!
“Tôi cứ tưởng rằng chủ nhân đã chết rồi, không ngờ ông ấy vẫn còn một chút ý thức trong ký ức của tôi ư?”
“Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kinh ngạc phát hiện, bên trong không gian.
Bên trong hỗn độn kia có cắm một thanh bảo kiếm màu đen!
“Xem ra cậu thật sự đã gặp được chủ nhân của tôi, đúng là tôi thật sự đã không chọn sai người!”
Diệp Bắc Minh nhanh chóng nói: “Tháp nhỏ, sư phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3668161/chuong-2322.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.