Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Tòa tháp không tốt lắm, có đôi khi linh, có đôi khi mất linh".
Thanh niên khinh bỉ nhìn Diệp Bắc Minh một chút: "Sau trận chiến Thái Cổ, tòa tháp đã bị hư hại".
"Nếu con có thể chữa trị cho nó, nó tuyệt đối sẽ là sự trợ giúp mạnh nhất của con!"
"Đi theo con một ngày đói ba bữa, nó mới cắn nuốt được bao nhiêu tiền?"
Diệp Bắc Minh có chút xấu hổ: "Về sau con sẽ chú ý".
"Nhưng mà sư phụ, xin người hãy giúp con tìm kiếm tung tích của mẹ con đi!"
Thanh niên hừ lạnh một tiếng: "Ta sẽ giúp con một lần cuối cùng!"
Nói xong, anh ta đưa tay điểm vào giữa trán Diệp Bắc Minh.
Trong chốc lát, giữa trán Diệp Bắc Minh bộc phát ra một ánh hào quang cực kỳ sáng chói!
Ầm!
Một hình ảnh xuất hiện ở phía trước.
Đây là một sơn cốc có chim hót hoa nở.
Hai cô gái đang ngồi dưới một gốc cây cổ thụ.
"Nhược Dư!"
"Tôn Thiến!"
Diệp Bắc Minh rất kích động: "Là các cô ấy!"
Trên một cái ghế cách đó không xa có một người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần đang ngồi!
Dung mạo của bà ấy gần như giống Diệp Bắc Minh như đúc.
Con ngươi Diệp Bắc Minh co vào một chút: "Mẹ! Đây là mẹ con!"
"Thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3668158/chuong-2319.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.