Chương trước
Chương sau
 Tháp Càn Khôn Trấn Ngục quát một tiếng: “Cái thứ gì thế hả, ngay cả chủ nhân của bản tháp mà mày cũng dám động vào?”  

 

“Cút!”  

 

Một cảnh khiến người ta chấn kinh xảy ra!  

 

Chỉ thấy vị trí ngực của Diệp Bắc Minh, một hình ảnh màu đen sáng lên.   

 

Liền sau đó, phát ra ánh sáng xanh, đập vào ánh sáng đen.  

 

Phập!  

 

Trời rung đất chuyển, cả không gian chấn rung.  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục phóng ra kết giới bảo vệ Diệp Bắc Minh, tránh để anh chịu ảnh hưởng!  

 

Giọng nói đó kinh ngạc vang lên: “Ông… ông cũng là tháp linh?”  

 

“Sai!”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục quát một tiếng: “Tao đây là tháp hồn!”  

 

“Một tháp linh nhỏ bé như mày lại dám đánh chủ nhân của tao?”  

 

“Muốn chết hả!”  

 

Vù!  

 

Trên người Diệp Bắc Minh phát ra hào quang càng mạnh hơn!  

 

Trên không trung bóng người của anh, hư ảnh của tháp Càn Khôn Trấn Ngục hiện lên, bao trùm anh trong đó!”  

 

Tháp linh của tháp Trấn Giới kinh sợ: “Ông… thượng cổ…”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục quát một tiếng: “Câm miệng!”  

 

Tháp linh của tháp Trấn Giới vội vàng im miệng.  

 

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Ông cho người ta nói thì sẽ chết hả?”  

 

“Sẽ chết đấy!”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời vô cùng chắc chắn.  

 

Diệp Bắc Minh ngẩn người.  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cất giọng nghiêm khắc: “Bây giờ chủ nhân của tao muốn biết lai lịch của mày!”  

 

Tháp Trấn Giới cười khổ một tiếng: “Hai người thực sự muốn biết sao?”  

 

“Phí lời!”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hừ lạnh lùng.  

 

Tháp Trấn Giới thở dài: “Được thôi, tôi vốn là tháp bảo vệ của Đại Lục Chân Võ!”  

 

“Thời đại thượng cổ, Đại Lục Chân Võ có người đắc tội với một thế lực cường mạnh của thế giới Cao Võ!”  

 

“Thế giới Cao Võ có người ra tay đánh Đại Lục Chân Võ!”  

 

“Từ ngày đó trở đi, con đường từ Đại Lục Chân Võ thông đến thế giới Cao Võ bị phong tỏa!”  

 

“Còn Đại Lục Chân Võ chia thành hai phần, một phần còn gọi là Đại Lục Chân Võ!”  

 

“Một phần còn lại, lơ lửng trên không trung Đại Lục Chân Võ, bây giờ gọi là Đại Lục Thượng Cổ”.  

 

“Nếu không phải chủ của Thanh Huyền Tông ra tay cứu tôi, thì ngay cả một chút tháp linh của tôi cũng tiêu tan rồi”.  

 

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Cả Đại Lục Chân Võ đều bị phế rồi ư, không ai quản chuyện này sao?”  


 

“Một là Đại Lục Chân Võ không có bối cảnh gì, hai là chưa từng có võ giả cường mạnh”.  

“Cho dù hoàn toàn bị hủy diệt, thì ai sẽ lên tiếng thay cho chúng tôi?” 

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.