Chương trước
Chương sau
 Ngạo Thương Khung thẳng thừng lắc đầu bác bỏ, trên gương mặt già nua đầy vẻ không tin.  

 

Lăng Tác Cổ sững người: “Đây không phải là thú triều bình thường, dựa vào tiếng động trong khu rừng thì phải có ít nhất trăm nghìn con!”  

 

“Trùng hợp, chắc là trùng hợp thôi!”  

 

Đến cả nghe bọn họ cũng chưa từng nghe nói có thú triều trăm nghìn con ma thú.  

 

Thú triều khủng khiếp như vậy cũng đủ san bằng một gia tộc Thượng Cổ.  

 

Giang Kiếm Trần trầm ngâm: “Cái này chỉ là trùng hợp thôi sao?”  

 

Ông ta quay đầu nhìn về ông già cuối cùng chưa nói gì: “Ông Nhân Hoàng, ông nghĩ thế nào?”  

 

Đó là lão tổ của nhà họ Dạ, Dạ Nhân Hoàng!  

 

Ông ta e dè liếc nhìn Diệp Bắc Minh nói: “Ở đời không có chuyện gì trùng hợp như vậy được, thú triều chắc chắn có liên quan tới cậu ta!”  

 

Ngạo Thương Khung kiêng dè nói: “Vậy bây giờ nên làm gì?”  

 

Cả lũ khó xử.  

 

...  

 

Ở ngoài gia tộc Đạm Đài, một đám người tu võ tụ tập lại.  

 

Ở ngoài cùng, một cô gái thoạt nhìn khoảng hai mươi tuổi đỡ một ông lão, nói: “Ông nội, là tiếng thú triều kéo tới!”  

 

“Lẽ nào tên Diệp Bắc Minh kia triệu hồi trăm nghìn con ma thú tới đây thật sao?”  

 

Ông lão suy tư, nhìn về nơi rừng sâu: “Rốt cuộc tên nhóc ấy có lai lịch gì?”  

 

Cô gái sợ vỡ mật, tái nhợt nói: “Ma thú trên mặt đất không nhiều lắm vậy mà cậu ta có thể triệu hồi tới trăm nghìn con ma thú!”  

 

“Nếu ở trong đại dương vô tận ma thú thì chẳng phải số lượng này lại càng thêm đáng sợ hay sao?”  

 

Cô gái ấy vừa dứt lời.  

 

Gầm gừ...!  

 

Trong khu rừng, khói bụi bay mù mịt, đất rừng rung chuyển.  

 

Đám quái vật đầu tiên lao ra khỏi khu rừng đã hơn cấp tám rồi.  

 

Bây giờ mới có ba mươi con ma thú cấp mười một liều chết hùng hổ xuống về phía lũ Giang Kiếm Trần.  

 

Giang Kiếm Trần gầm lên: “Lũ súc sinh chúng bây giám khiêu khích uy nghiêm của lão phu hả? Chết đi!”  

 

Ông ta đưa tay lên vung kiếm xuống, lũ ma thú đang hừng hực xông tới hy sinh.  

 

Máu tươi bay tán loạn.  

 

Ngay sau đó.  

 

“Gầm gừ!”  

 

Lại có hơn mười con ma thú chạy tới, Giang Kiếm Trần lại vung tay lên chém ra một lưỡi kiếm.  

 

Máu thịt tung bay, trước mắt ông ta giờ chỉ có màu đỏ thẫm.  

 

Gầm gừ!  

Đợt ma thú thứ ba kéo tới, chúng ùn ùn kéo tới như vô tận không ngừng nghỉ.

Giang Kiếm Trần tàn sát nhiều đến mức hai mắt cũng đỏ ngầu cả lên: "Lão phu không tin không giết hết được bọn ma thú chúng bây!"  

 

"Diệp Bắc Minh…  

 

Hôm nay, cho dù bao nhiêu ma thú kéo đến đây đi nữa thì lão phu vẫn sẽ tiêu diệt toàn bộ!"  

 

Gương mặt đầy nếp nhăn của Lăng Tác Cổ lạnh như băng, ông ta tàn sát tứ phía với ngọn giáo dài trong tay như chiến thần.  

 

Một con ma viên xông tới, giương nanh múa vuốt toan tóm lấy đầu Dạ Nhân Hoàng.  

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.