Chương trước
Chương sau
 La Vãn Vãn cười nói: "Lát nữa em sẽ nói cho chị sau, em rất hiếu kỳ tại sao chị Nhan lại cảm thấy hứng thú với một vết kiếm dài ngàn mét?"

"Không phải chỉ là một vết kiếm sao, mới một ngàn mét! Em cũng có thể chém được!"  

 

"Chị còn không bằng quan tâm đến Lâm Tiêu của Thương Khung cung, hắn ta vùng lên từ một người không có địa vị, chỉ là con thứ của nhà họ Lâm!"  

 

"Bây giờ còn chưa tới ba mươi tuổi, thế mà đã trở thành người đứng thứ nhất thi đấu trăm năm của Thương Khung cung!"  

 

"Lần trước hình như chúng ta còn từng gặp Lâm Tiêu này ở Tinh Thành thì phải?"  

 

Đôi mắt đẹp của La Vãn Vãn lấp lóe: "Hình như hắn ta còn có ấn tượng tốt với chị Nhan đấy".  

 

Nhan Như Ngọc nhíu đôi mày thanh tú lại: "Người này có quá nhiều mưu mô, chị không có chút hứng thú nào với hắn ta cả".  

 

La Vãn Vãn chu cái miệng nhỏ lên: "Nhiều mưu mô mới đúng chứ, chẳng lẽ chị thích những người đàn ông không có đầu óc kia sao?"  

 

Nhan Như Ngọc lắc đầu: "Haiz, được rồi, nói với em cũng không có ý nghĩa gì".  

 

Cô ta tiện tay đặt tờ giấy tuyên lên bàn.  

 

La Vãn Vãn cầm lên xem, lập tức kinh ngạc: "Oa, Diệp Bắc Minh? Thế mà anh ta lại giết hơn chín ngàn người của ba gia tộc Thượng Cổ!"  

 

"Hơn nữa còn mới là cảnh giới Hợp Nhất sơ kỳ? Chờ chút!"  

 

La Vãn Vãn mở to đôi mắt đẹp, há cái miệng nhỏ ra: "Trời ạ, chị Nhan, cảnh giới Hợp Nhất sơ kỳ có thể chém ra một vết kiếm ngàn mét sao?"  

 

"Lúc em ở cảnh giới đó chỉ có thể chém ra vết kiếm trăm mét thôi!"  

 

Nhan Như Ngọc cười khẽ: "Cho nên?"  

 

La Vãn Vãn mỉm cười: "Cho nên chắc chắn anh ta là một thiên tài!"  

 

"Nhưng mà thế giới này không bao giờ thiếu thiên tài, em sẽ cho người đi điều tra thêm tin tức của anh ta".  

 

Nói xong.  

 

La Vãn Vãn lấy ra một khối ngọc thạch, ngón tay hoạt động mấy lần.  

 

Mấy phù văn lấp lóe, tin tức được truyền ra ngoài.  

 

Nhan Như Ngọc lại không có hứng thú gì.  

 

Cô ta đi đến bên cạnh cửa sổ, đưa tay chống cằm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.  

 

Chưa tới mười lăm phút sau.  

 

Tin tức của Diệp Bắc Minh đã xuất hiện trước mắt hai người.  

 

La Vãn Vãn cầm lên xem, thân thể mềm mại không đủ một mét năm run rẩy một chút!  

 

Sau đó cô ta hít sâu một hơi: "A!"  

 

Nhan Như Ngọc cảm thấy không thích hợp: "Sao vậy? Củ cải nhỏ!"  

 

Lần này, La Vãn Vãn không phản đối nữa: "Chị Nhan, Diệp Bắc Minh này đúng là yêu nghiệt!"  

 

Nhan Như Ngọc khó hiểu: "Ồ? Làm sao đã thành yêu nghiệt rồi?"  

 

"Chị Nhan, năm nay chị bao nhiêu tuổi?"  

 

Nhan Như Ngọc kiêu ngạo hừ nhẹ một tiếng: "Hỏi tuổi tác của con gái là không lễ phép đâu".  

 

"Chắc chắn là đã qua 24 tuổi đúng không?"  

 

La Vãn Vãn nuốt nước miếng một cái.  

 

Nhan Như Ngọc gật đầu: "Đương nhiên, củ cải nhỏ, rốt cuộc em muốn nói cái gì?"  

 

La Vãn Vãn nói: "Lúc chị Nhan 24 tuổi đã đến cảnh giới Hợp Nhất chưa?"  

 

"Đưa mắt nhìn khắp toàn bộ Tinh Cung, 24 tuổi có thể tiến vào Tiên Thiên sơ kỳ, bây giờ không phải là thái thượng trưởng lão thì cũng là chủ nhân của Tinh Cung rồi!"  

 

"Chứ đừng nói đến là mới 24 tuổi đã tiến vào cảnh giới Hợp Nhất, tuyệt đối không có một người nào cả!"  

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.