Xa ngàn cây số bên ngoài nhà họ Chu, Diệp Bắc Minh nhanh chóng dịch chuyển.
Gần như mỗi lần hô hấp, anh đều dịch chuyển hơn mười cây số.
Từ khi rời khỏi chỗ đám người Tôn Kiếm Khung, mới chỉ qua mười mấy lượt hô hấp.
Tốc độ của anh nhanh đáng sợ!
Chỉ là.
Liên tục dùng Ảnh Thuấn mấy chục lần, sắc mặt Diệp Bắc Minh trở nên tái nhợt.
Chân nguyên tiêu tốn cực kỳ nghiêm trọng!
Anh vừa cắn nuốt đan dược, vừa tiếp tục sử dụng Ảnh Thuấn di chuyển.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lo lắng nhắc nhở: "Nhóc, đủ rồi!"
"Cậu còn di chuyển như vậy tiếp, chưa đi đến Trụy Long cốc thì cậu đã mệt chết trước rồi!"
Đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng, hô hấp dồn dập: "Tiểu Độc Tiên sư tỷ gặp nguy hiểm, chị ấy bị hai gia tộc Thượng Cổ vây công suốt một ngày rồi!"
"Nếu như tôi đến trễ một bước, có lẽ tôi sẽ không được gặp chị ấy nữa!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mở miệng: "Nhưng cậu cũng phải chú ý đến tình trạng của mình!"
"Ảnh Thuấn là võ kỹ, nó được dùng để chiến đấu".
"Một trận chiến cũng chẳng dùng được mấy lần, cậu cứ liên tục dùng nó mấy chục lần để đi đường như vậy, nãy giờ không bị khô kiệt chân nguyên mà chết đã đủ may mắn!"
"Theo suy đoán của tôi, cậu dùng Ảnh Thuấn thêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3668047/chuong-2208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.