“Cái gì?”
Cả người Diệp Bắc Minh run lên: “Rồng đen sư phụ, mau thu hồi máu lại đi!”
“Không cần!”
Rồng đen lắc đầu, thở dài một tiếng: “Vi sư chắc chắn sẽ phải chết, chỉ là vi sư vô cùng hối hận”.
“Năm đó lúc rời khỏi Long tộc đã mang bảo bối của Long tộc đi theo”.
“Đến bây giờ đã mấy ngàn năm trôi qua, không có vật ấy trấn áp số mệnh của Long tộc, sợ là mấy ngàn năm nay số mệnh của Long tộc đã bị hao tổn nghiêm trọng!”
Rồng đen thét dài một tiếng: “Ta là tội đồ của Long tộc!”
“Đồ nhi, con hãy thay vi sư mang thứ đó về Long tộc, xin lỗi thay vi sư!”
“Vi sư chết cũng không hối tiếc!”
Gào!
Rồng đen rít gào một tiếng.
Sau đó há mồm phun ra một hạt châu tròn trịa toả ra hào quang nóng cháy như mặt trời!
Cho dù Diệp Bắc Minh không biết nó là gì, trong đầu cũng hiện lên hai chữ!
Long châu!
“Sư phụ, đây là Long Châu ư?”
Đồng tử Diệp Bắc Minh co rút lại.
Anh nhìn vào hạt châu rực rỡ như ánh mặt trời trước mắt mình.
Rồng đen gật đầu nói: “Khá lắm, nó chính là thánh vật tối thượng của tộc Rồng đen bọn ta, Long Châu!”
Diệp Bắc Minh tới gần Long Châu, chợt cảm thấy một luồng lực lượng ùn ùn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3667999/chuong-2160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.