Điều khiến người ta cảm thấy bất ngờ chính là Chu Hoàng đột hiên bưng một chậu nước nóng đi tới: "Anh Diệp, mấy ngày đi đường anh mệt lắm rồi đúng không?"
"Tôi lấy nước nóng rửa chân cho anh nhé?"
Diệp Bắc Minh có chút choáng váng: "Cô Chu có thân phận tôn quý, vì sao lại muốn làm loại chuyện này?"
Chu Hoàng chân thành nói: "Anh Diệp chữa khỏi thương thế cho bố tôi, có thể nói là có ơn cứu mạng với gia đình chúng tôi!"
Diệp Bắc Minh có chút do dự: "Chuyện này..."
Chu Hoàng vội vàng giải thích: "Tôi không có ý gì khác, khi còn bé tôi cũng từng rửa chân cho bố rồi!"
Rửa chân cho bố?
Cô coi tôi là bố cô sao?
Chu Hoàng cũng phát hiện ra câu nói này có vấn đề.
Gương mặt xinh đẹp lập tức đỏ lên!
Cô ta vội vàng giải thích: "Anh Diệp, tôi không có ý đó".
"Tôi không coi anh thành bố mình, chỉ là..."
"Chỉ là... Chỉ là... Ờm, tôi chỉ muốn báo đáp anh đã cứu bố tôi, cho nên mới..."
Chu Hoàng càng nói càng gấp, cuối cùng còn biến thành nói lắp!
Cô ta gấp gáp dậm chân: "Tôi... Ai nha, dù sao không phải có ý đó!"
"Được rồi, cô không cần giải thích".
Diệp Bắc Minh duỗi hai chân ra, ngồi ở trên giường: "Cô cứ tùy ý".
"Ừm".
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3667976/chuong-2137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.