Rất nhiều tên đàn ông khẽ nuốt nước miếng.
"Thằng này còn dám nói ngay cả Đỗ Băng Nhược cũng sẽ đánh?"
"Cậu ta không biết thương hương tiếc ngọc à?"
"Biết cái gì mới là thương hương tiếc ngọc không đấy? Đổi lại là tôi, tôi ước gì ngay lập tức kết bạn với Đỗ Băng Nhược!"
Vô số người phát điên.
Ánh mắt nhìn Diệp Bắc Minh tràn ngập ghen tỵ và giận dữ.
Diệp Bắc Minh không để ý đến bất kỳ ai.
Cũng không nhìn Đỗ Băng Nhược, trực tiếp bỏ đi.
Trong lòng Chu Hoàng mừng thầm: "Anh Diệp làm tốt lắm, cô cho rằng mình lớn lên xinh đẹp thì ngon à? Xưa nay bên người anh Diệp không hề thiếu gái xinh!"
Mấy sư tỷ và hồng nhan tri kỷ của Diệp Bắc Minh có ai kém hơn Đỗ Băng Nhược chứ?
Dù là Chu Hoàng cô ta cũng không hề thua kém Đỗ Băng Nhược!
Diệp Bắc Minh vừa đi ra ngoài vài chục bước.
Xoẹt!
Một luồng sát khí mạnh mẽ đánh úp lại.
Một bóng người xuất hiện, ánh vàng vừa lóe lên liền biến mất, đâm về phía yết hầu Diệp Bắc Minh!
Anh nghiêng người né tránh, đấm ra một quyền!
Ầm!
Bóng người kia buộc phải lùi ra sau mấy chục bước mới đứng vững.
Lúc này mọi người mới phát hiện, đây là một thanh niên cầm trường thương màu vàng kim trong tay!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3667970/chuong-2131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.