Dương Thiên ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có, hóa thành sương máu tại chỗ!
“Việc này…”
Mọi người tỏ vẻ mặt kinh hãi.
Mộ Thiên Thiên đúng là không dám tin!
Mộ Bình Phàm cũng ngẩn người, vốn không ngờ được Diệp Bắc Minh dám giết Dương Thiên trước mặt nhiều người!
“Đại tướng quân chết rồi?”
Đám người Đỗ Hoành Đồ, Dương Kiếm Hùng, Tần Ngũ Cửu giật mí mắt không ngừng.
Đồng tử của Hoàng Phi Hổ co lại: “Đồ Nhi!”
“Súc sinh! Mày dám giết đệ tử của Hoàng Phi Hổ tao?”
Chu Lạc Ly lạnh mặt: “Lão Hoàng, đấy là ông nói, sống chết có số!”
“Bao nhiêu người ở đây làm chứng, chẳng lẽ lão Hoàng phủ nhận lời của chính mình sao?”
“Cô!”
Hoàng Phi Hổ tức đến nhảy lên như sấm, trừng mắt kiêng dè nhìn Diệp Bắc Minh một cái xong, mau chóng bỏ đi.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lóe lên: “Tứ sư tỷ, đệ còn có việc đi trước đây”.
Chu Lạc Ly suy nghĩ một lát: “Được, tỷ lại liên lạc với đệ sau!”
Sau khi rời khỏi hoàng cung.
Diệp Bắc Minh trực tiếp thay quần áo trước đó: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, tìm kiếm vị trí của đám người Thanh Huyền Tông cho tôi!”
Một lát sau.
Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Bọn họ ra khỏi thành rồi, về hướng Tây Nam ba trăm dặm!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3667627/chuong-1788.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.