Ông ta nuốt nước miếng một cái: "Ám Dạ Vương, chuyện này không đơn giản như vậy đâu".
"Nếu như ngài làm loạn, sợ rằng sẽ làm dao động căn bản của Đại Chu".
"Hơn một ngàn năm trôi qua, rất nhiều thứ đều đã là cảnh còn người mất".
Diệp Bắc Minh cười một tiếng sâu xa: "Nói cách khác, bọn họ hại nhà họ Diệp xong rồi cứ bỏ qua như vậy sao?"
Viên công công lúng túng cười một tiếng: "Ám Dạ Vương, bệ hạ đã đồng ý, có thể đền bù cho ngài".
Diệp Bắc Minh buồn cười lắc đầu: "Nhà họ Diệp chết nhiều người như vậy, đền bù có thể để những người chết đi sống lại sao?"
"Chuyện này..."
Viên công công trầm mặc.
Ông ta nhìn Diệp Bắc Minh một cái thật sâu: "Ám Dạ Vương, ngài cứ yên tâm".
"Bệ hạ nhất định sẽ cho ngài một câu trả lời chắc chắn hài lòng!"
Diệp Bắc Minh không tiếp tục bàn về vấn đề này nữa
Anh chỉ lo lắng cho Chu Nhược Dư và Hạ Nhược Tuyết: "Từ nơi này đến Long Đô Đại Chu, nhanh nhất phải mất bao lâu?"
Nhược Dư và Nhược Tuyết đã bị bắt đi nửa ngày.
Nếu như bây giờ anh đến Long Đô Đại Chu bằng tốc độ nhanh nhất, có lẽ sẽ còn có cơ hội!
Viên công công thành thật trả lời: "Đại khái là ba ngày!"
Diệp Bắc Minh gật đầu: "Việc này không nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3667581/chuong-1742.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.