Có người thở dài.
Cũng có người cười lạnh lùng: “Hừ! Hắn nên chết từ lâu rồi!”
“Loại người này, ông trời cũng sẽ không cho hắn sống, thực sự quá ngang ngược rồi!”
Khắp nơi đều có người bàn tán.
…
Huyền Lôi Cốc.
Lôi Bằng buồn rầu: “Anh sát thần, anh chết thật rồi sao?”
“Không thể nào, anh sát thần, anh chắc chắn sẽ không chết!”
Cho dù cả Côn Luân Hư nói anh chết, Lôi Bằng tôi cũng nghĩ anh sẽ không chết!”
…
Lưu Ly Tông.
Sau khi Mộc Tuyết Tình được biết Diệp Bắc Minh chết ở Tử Vong Cốc, cô ta nhìn về hướng Tử Vong Cốc.
Thở dài một tiếng: “Ầy!”
…
Nhà họ Tiêu ở tổ địa.
Tiêu Dung Phi gõ cửa phòng của Tiêu Nhã Phi: “Em gái, ăn chút đồ đi”.
“Sau khi từ Tử Vong Cốc trở về, đã ba ngày ba đêm em không ăn gì rồi”.
Tiêu Nhã Phi cất giọng đau lòng: “Chị, nếu không phải chị đưa em đi, em nhất định có thể cứu anh Diệp về!”
“Anh ấy từng giúp chúng ta, chúng ta là bạn bè!”
“Nếu không phải chị bỏ lại anh ấy, anh Diệp nhất định có thể sống sót!”
“Bạn bè?”
Tiêu Dung Phi ngẩn người, bất lực nói: “Nhã Phi, thế giới cá lớn nuốt cá bé, sẽ không có bạn bè!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3667515/chuong-1675.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.