Hàn Bát Chỉ có thể thiêu đốt tinh huyết để truyền tin tức.
Chỉ một câu ngắn ngủi đã khiến con ngươi của Diệp Bắc Minh co lại!
Anh nhìn thoáng qua Đạm Đài Yêu Yêu và Khương Tử Cơ: "Hai vị sư tỷ, nhà họ Diệp đã xảy ra chuyện, em phải đi xem!"
Hai người đã sớm gần như khôi phục hoàn toàn.
Hoàn toàn có thể tự vệ!
"Tiểu sư đệ, cứ yên tâm đi đi".
"Được!"
Diệp Bắc Minh rời khỏi cấm địa Long Mạch, đi thẳng đến nhà họ Diệp.
Khoảng nửa ngày sau, anh đã chạy tới nhà họ Diệp.
Toàn bộ nhà họ Diệp không có một người sống nào, trên mặt đất toàn là thi thể!
Diệp Bắc Minh gào thét một tiếng: "Đờ mờ! Ai làm?"
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền đến: "Nhóc con, nô bộc của cậu đang ở cách đây hơn một trăm cây số..."
...
Diệp Uyển Thu cầm một thanh bảo kiếm trong tay, bên trên gương mặt xinh đẹp nổi đầy gân xanh.
Đôi mắt đỏ như máu, vô cùng dữ tợn: "Cút đi, tất cả mấy người hãy cút ngay cho tôi!"
"Ha ha ha ha ha!"
Mười người đàn ông đùa cợt: "Mày nhìn dáng vẻ sợ hãi này của cô ta đi!"
"Nhóc con, cô càng sợ hãi, chúng tôi càng vui vẻ!"
"Ha ha ha ha ha!"
Những tiếng cười vang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3667466/chuong-1625.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.