Chương trước
Chương sau
 Chu Nhược Giai mở to đôi mắt, nhìn chằm chằm cái đầu của bố cô.  

 

“Thịch!”  

 

Đầu của Chu Thiên Hạo rơi xuống đất!  

 

Trái tim của Chu Nhược Giai run lên dữ dội, gần như ngừng đập!  

 

Phát ra tiếng thét xé nát tâm can: “Bố!”  

 

“A! A! Bố ơi…”  

 

Trong phút chốc!  

 

Mái tóc đen nhánh hóa thành trắng tuyết!  

 

Lý Hải Hà sợ đến ngốc nghếch, mềm nhũn dưới đất, vừa khóc vừa cười: “Ha ha ha, hu hu hu…”  

 

“Ông xã, đầu của ông… sao đầu của ông cũng rớt rồi?”  

 

“Ha ha ha, ông giống đầu của bác Chu, đầu của hai người đều rụng rồi! Hu hu hu… ha ha ha!”  

 

Trịnh Thiên Minh vẫn ngồi ở đó, khà khà nói: “Khà khà khà, nhìn đi, bố của cô chết vì cô”.  

 

“Nếu cô còn không nghe lời tôi, phản kháng tôi, tiếp theo tôi sẽ chém đầu của mẹ cô”.  

 

Chu Nhược Giai phun ra một ngụm máu: “Trịnh Thiên Minh, ông sẽ không được chết tử tế đâu!”  

 

Trịnh Thiên Minh lắc đầu thở dài: “Ầy, làm sao tôi không được chết tử tế chứ?”  

 

“Tôi đã sống hơn một ngàn năm trăm tuổi rồi, phúc tinh chiếu mạng đó!”  

 

“Ông!”  

 

Chu Nhược Giai tức đến phun ra một ngụm máu tươi.  

 

“Nhược Giai!”  

 

Bỗng nhiên, trong không khí vang lên một tiếng gào thét.  

 

Ầm ầm!  

 

Một bóng người từ trên trời giáng xuống, trực tiếp tấn công xuyên trần nhà của căn phòng.  

 

Trịnh Thiên Minh kinh ngạc nói: “Mày là ai?”  

 

“Sao mày vào được đây?”  

 

Diệp Bắc Minh nhìn Chu Nhược Giai trong mái tóc bạc trắng, đầm đìa nước mắt, anh vô cùng đau lòng!  


 

“Bố em chết rồi, bác Chu cũng chết rồi!”  

 

“Hu hu hu, họ đều chết rồi!” 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.