Hai giờ sau.
Hạ Nhược Tuyết cảm thấy mỹ mãn ngồi trên giường: "Bây giờ dạy em tu võ đi!"
Diệp Bắc Minh nghiêm túc nhìn Hạ Nhược Tuyết: "Nhược Tuyết, tu võ quan trọng nhất không phải thiên phú, mà là kiên trì và nghị lực".
"Quá trình này sẽ vô cùng vất vả, em có thể chịu đựng được không?"
"Em có thể chịu đựng được!"
Hạ Nhược Tuyết trả lời.
"Được!"
Diệp Bắc Minh không hề vô nghĩa: "Người tu võ bình thường, phải đi đến cảnh giới đại tông sư mới có thể đả thông hai mạch nhâm đốc".
"Anh sẽ đả thông hai mạch nhâm đốc trước cho em, em sẽ giảm bớt được rất nhiều bước phải đi".
Anh điều khiển chân nguyên xâm nhập vào trong cơ thể Hạ Nhược Tuyết.
Trong phút chốc!
Keng!
Một tiếng kiếm truyền đến, vang vọng cả phòng.
Diệp Bắc Minh chấn động: "Đây là cái gì?"
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền đến: "Nhóc con, đây là thể Kiếm Tâm, cô gái này không đơn giản".
"Không ngờ lại có được thể Kiếm Tâm, nhưng vẫn chưa thức tỉnh!"
"Nếu cô ấy bắt đầu tập võ từ nhỏ, hẳn là sẽ được phát hiện ra từ sớm".
Diệp Bắc Minh nhướng mày: "Thể Kiếm Tâm là cái gì?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: "Cậu có thể hiểu là trời sinh rất thân thiết với kiếm đạo, rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3667233/chuong-1392.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.