Diệp Nam Thiên lắc đầu: “Thanh Dương chỉ làm theo ý mình, hơn nữa còn rất thẳng tính”.
“Nó làm gia chủ nhà họ Diệp, không phải là chuyện tốt với nhà họ Diệp”.
“Thôi, chuyện này sau này rồi tính”.
Diệp Nam Thiên trực tiếp chuyển chủ đề.
Ông ta không muốn khiến Diệp Bắc Minh thấy phản cảm.
Ông ta cũng nhìn ra, Diệp Bắc Minh không có quá nhiều cảm giác trở về với nhà họ Diệp.
Cũng không trách được Diệp Bắc Minh!
Dù sao.
Ngay từ đầu người ta đã không vui vẻ gì với nhà họ Diệp.
Sau này tháo bỏ được hiểu lầm, lại bảo người ta trực tiếp quay ngoắt một trăm tám mươi độ, vui vẻ với nhà họ Diệp cũng không thể nào.
Bỗng nhiên.
Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cậu nhóc, trong bức tượng này có bảo bối!”
Diệp Bắc Minh chuyển ánh mắt nhìn sang bức tượng: “Bảo bối? Là cái gì?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Tôi cũng không nhìn ra”.
“Thứ đó bị một tầng năng lượng ngăn che, nhưng không thể phủ định, nó khá nghịch thiên”.
Diệp Bắc Minh nhìn chằm chằm bức tượng.
Diệp Nam Thiên thấy kỳ lạ hỏi: “Minh Nhi, con nhìn cái gì thế?”
“Ông ngoại, con có thể hủy bức tượng này không?”
Diệp Bắc Minh hỏi.
Diệp Nam Thiên hơi do dự.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3667182/chuong-1341.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.