Vù!
Một cột máu khủng bố ngập trời chợt hiện lên, ngưng tụ thành một bóng người: "Haha, Diệp Bắc Minh, không ngờ cậu lại đến được đây nhanh như vậy!"
Long Đế!
Diệp Bắc Minh hỏi thẳng: "Mau nói cho tôi biết, tình hình của mẹ tôi thế nào?"
"Bố của tôi là ai?"
Tàn hồn Long Đế gật đầu: "Được, nếu cậu đã thực hiện hứa hẹn đi đến chỗ này, bản đế sẽ nói cho cậu!"
"Mẹ cậu năm đó quả thực từng tới đây".
Hô hấp Diệp Bắc Minh nặng nề: "Ông mau nói, đã xảy ra chuyện gì?"
Long Đế mở miệng: "Ba mươi ngàn năm trước, trong trận chiến với thù địch cũ, tôi suýt nữa bị mất mạng".
"Tôi dùng một bảo vật gọi là tháp Càn Khôn Trấn Ngục để bảo toàn sinh mạng, lúc này mới chạy trốn tới nơi đây".
"Đáng tiếc bị thương quá nặng, cuối cùng vẫn chết, chỉ còn lại một sợi tàn hồn".
Diệp Bắc Minh: "..."
"Tôi không muốn nghe chuyện cũ của ông, tôi chỉ muốn biết tin tức về mẹ của tôi!"
Đối với lai lịch của Long Đế.
Kẻ thù gì gì đó.
Anh hoàn toàn không có hứng thú.
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Tôi chỉ muốn biết tin tức về mẹ tôi, tôi không có hứng thú nghe chuyện xưa của ông".
"Được rồi".
Long Đế bất đắc dĩ: "Tổ tiên nhà họ Diệp cậu đã từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3667071/chuong-1230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.