Diệp Bắc Minh hạn hán lời.
Anh biết Tôn Thiên ngượng ngùng nên sẽ không nhắc lại chuyện này nữa.
Anh lấy ngôi sao của châu Phi ra, nói: "Cái này cô cầm lấy trước đi".
"Cho tôi à?"
Ánh mắt Tôn Thiến sáng rực, lòng đầy kinh ngạc.
Đôi mắt xinh đẹp sáng long lanh nhìn chằm chằm vào ngôi sao của châu Phi kia không dời mắt: "Thật tốt quá, cảm ơn anh, Diệp Bắc Minh!"
Cô ta ôm viên kim cương lao ra khỏi phòng.
Diệp Bắc Minh yên lặng ăn hết bát mỳ.
Đôi mắt anh đăm chiêu, lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại: "Vạn Lăng Phong, đi điều tra chuyện tứ đại chiến thần dưới trướng vua Tây Vực ở đâu cho tôi!"
"Vâng!"
Nói xong anh cúp điện thoại.
"Á!"
Bên ngoài phòng truyền tới tiếng Tôn Thiến thét chói tai: "Các người là ai, sao lại xông vào đâu?"
Diệp Bắc Minh lao nhanh ra khỏi phòng thì thấy có mấy ông lão ăn mặc cổ trang bước tới, trên người bọn họ đậm mùi máu tươi.
Sợ rằng bảo vệ của phủ Diệp lành ít dữ nhiều.
Một ông lão trong đấy tóm chặt cổ Tôn Thiên, nhe răng cười nói: "Nơi đây là nhà của Diệp Bắc Minh phải không?"
"Cậu ta có ở đây không?"
"Tôi... khụ khụ..."
Trước mắt Tôn Thiến chìm trong màn đen, cô ta sắp nghẹt thở rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3666947/chuong-1105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.