Văn Nhân Mộc Nguyệt sợ đến tái xanh mặt, quấn chặt lên người Diệp Bắc Minh như bạch tuộc, chết cũng không buông ra.
Vừa xông ra được ba trăm mét, trong bóng tối phía trước, bỗng nhiên có mấy chục đôi mắt màu đỏ xuất hiện.
Gru!
Diệp Bắc Minh phanh chân lại, đứng tại chỗ.
Liền sau đó.
Mười mấy con Tật Phong Lang từ trong bóng tối đi ra đều có ma văn trên thân mình, chúng đều là loại biến dị.
Ba con Tật Phong Lang phía sau cũng chặn đường lui.
Vù!
Đột nhiên, trên người Diệp Bắc Minh bùng phát ra huyết khí kinh thiên.
Một huyết ảnh hình rồng vụt ra từ trong cơ thể anh, chiếu cả Tật Phong Cốc trông giống như biển máu trong bóng tối!
Diệp Bắc Minh lập tức mất đi ý thức, cơ thể thả lỏng.
Hầu Tử và Văn Nhân Mộc Nguyệt rơi xuống nền đất tuyết.
Trong ánh mắt của Hầu Tử tràn đầy kinh sợ vô tận: “Anh Diệp, anh…”
Văn Nhân Mộc Nguyệt sợ đến đôi mắt đẹp rung lên: “Đây là cái gì?”
Diệp Bắc Minh mở mắt, đồng tử đỏ ngàu, tanh máu: “Một đám nghiệt súc, dám đánh thương cả truyền nhân Long Đế?”
Ba giây sau.
“Gru gru gru!”
Trong Tật Phong Cốc vang lên tiếng gào rú của Tật Phong Lang, xen lẫn nỗi sợ hãi vô tận.
Hào quang màu máu nổi lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3666909/chuong-1067.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.