Nếu người bình thường bảo ông ta cút thì đã bị ông ta đập chết rồi.
Nhưng mà.
Thiên phú của Diệp Bắc Minh quá đỗi siêu phàm, rất khủng khiếp nên ông ta mới nảy lòng yêu mến: “Diệp Bắc Minh, lão phu tha thứ cho sự vô lễ khi nãy của cậu!”
“Và đó cũng là lần cuối cùng...”
Diệp Bắc Minh cắt ngang lời ông ta: “Câm miệng, ông có phiền quá không?”
Tiêu Long Cơ sửng sốt.
“Hừ!”
Một tiếng hừ vang lên.
Gương mặt già cả của Mạc Thương Khung tối mịt.
Ngay sau đó.
“Haha!”
Tiêu Long Cơ cười to: “Ông bạn này, ông thấy đấy, đâu phải là tôi không nể mặt cung Xã Tắc đâu”.
“Là do tên Diệp Bắc Minh này không biết điều thôi, đúng không nào?”
Mạc Thương Khung lùi ra sau, mặc kệ nói: “Tùy ông”.
Ông ta đang định chuẩn bị ngay thời khắc sinh tử ra tay cứu Diệp Bắc Minh.
Đến lúc đó, Diệp Bắc Minh còn không phải cảm động rớt nước mắt à?
Quỳ xuống xin được bái sư?
Tiêu Long Cơ suýt nữa bật cười thành tiếng: “Cảm ơn nhé!”
Ông ta đảo mắt, ánh mắt hệt như một con rắn độc nhăm nhe vào Diệp Bắc Minh.
“Ranh con, hôm nay cậu vốn có cơ hội sống sót nhưng mà đã tự hủy nó rồi!”
Tiêu Long Cơ nhe răng cười:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3666905/chuong-1063.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.