Bởi lẽ cô ta phát hiện thiên phú võ thuật của Diệp Bắc Minh hơn mình nhiều lắm.
Diệp Bắc Minh không thèm nhìn hai người bọn họ, tiếp tục quát lên: “Còn một người nữa, đừng để tôi bắt ông đi ra chứ?”
“Cái gì?”
Mạc Thương Khung kinh ngạc: “Còn một người nữa à?”
Vậy mà ông ta lại không hề phát hiện.
Sau đó.
“Haha!”
Một tràng cười truyền tới.
Một người khác đi ra từ trong cơn bão tuyết: “Diệp Bắc Minh, lão phu còn đang đoán xem sao cậu lại bỗng nhiên rời khỏi thành Võ Đế mà tới Tật Phong Cốc”.
“Hóa ra là vì tên vô dụng này!”
Diệp Bắc Minh lạnh nhạt nhìn ông ta: “Võ Thánh đỉnh phong, ông là một trong những người thủ hộ của Long Quốc à?”
“Không không không!”
Tiêu Long Cơ lắc đầu, nhếch miệng cười nói: “Lão phu là Tiêu Long Cơ, không phải là người thủ hộ gì của Long Quốc đâu”.
“Chẳng qua là thực lực bây giờ của tôi hơi mạnh, là một trong những người phục vụ dưới trướng vua Tây Vực”.
Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn ông ta: “Ông là người của gia tộc người canh giữ à?”
Tiêu Long Cơ gật đầu đáp: “Đúng thế, tôi đến từ gia tộc người canh giữ, nhà họ Tiêu!”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh đi: “Là vua Tây Vực sai ông tới đây?”
Anh thầm nói trong lòng: “Tháp Càn Khôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3666903/chuong-1061.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.