Trong tay người thanh niên ấy lại bỗng nhiên xuất hiện mấy viên đan dược, rồi thẳng tay nhét vào miệng Hầu Tử.
“Diệp... anh Diệp... tôi vô dụng quá...”, Hầu Tử nghẹn ngào nói.
Diệp Bắc Minh lắc đầu nói: “Đừng nói nữa, chữa thương trước đã”.
Ánh mắt Cổ Lực đỏ bừng, chất chứa vô vàn sự tham lam, cậu ta kêu to: “Chị, chị có thấy gì không?”
“Đan dược lúc nãy trong tay tên kia vậy mà có đan văn đấy!”
“Đan văn đó chị! Ít nhất phải có hai ba đường đan văn gì đó, đây là đan dược cấp Huyền hay cấp Địa rồi!”
“Vậy mà thằng nhãi này lại dùng đan dược quý giá như vậy để cứu một tên phế thải, đâu phải một mà đến tận mấy viên!”
“Lãng phí, quá phí phạm rồi!”
Cổ Na Phỉ cũng rất bất ngờ.
Cô ta khiếp sợ nhìn Diệp Bắc Minh.
Không chỉ mỗi cô ta mà ba vị chấp sự của cung Hạo Miểu đằng sau cô ta cũng rất ngỡ ngàng.
Cho dù là ở cung Hạo Miểu thì cũng không thể coi đan dược cấp Địa như kẹo mà ăn vào được.
“Tên nhóc kia, cậu là ai?”
Một chấp sự trong cung Hạo Miểu trầm giọng hỏi.
Diệp Bắc Minh chậm rãi đứng dậy, quay đầu nhìn bọn họ nói: “Chính là các người biến Hầu Tử thành ra thế này sao?”
“Các người, đáng chết!”
Ầm ầm!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3666899/chuong-1057.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.