“Nhãi con, mày muốn đắc tội với cả giới võ đạo phương Bắc sao?”
“Còn không quỳ xuống xin lỗi?”
Diệp Bắc Minh chẳng thèm để ý những người này.
Giơ tay tát một chưởng qua.
Phụt!
Một màn sương máu nổ ra, mười mấy đúc kiếm sư lên tiếng quát mắng Diệp Bắc Minh bị anh tát chết từ xa.
Khuôn mặt già của Phương Dã Tử đầy tức giận: “Cậu!”
Hít sâu một hơi: “Diệp Bắc Minh, tôi biết cậu!”
“Tiếng xấu của cậu sớm đã phủ khắp giới võ đạo, tiếng tăm quá xấu!”
“Cậu dựa vào võ lực đề giết người, cậu tưởng người trong thiên hạ sẽ phục cậu sao?”
Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn ông ta: “Được, điều ông tự hào nhất là thuật đúc kiếm phải không?”
“Chúng ta đấu một trận, mỗi người rèn đúc một thanh bảo kiếm, cuối cùng xem bảo kiếm của ai có chất lượng tốt hơn!”
Phương Dã Tử cười dữ tợn điên cuồng một tiếng: “Ha ha ha!”
“Được, được! Được!”
“Bốn mươi năm rồi, đây là lần đầu tiên có người muốn so tài đúc kiếm với tôi!”
“Diệp Bắc Minh, chúng ta đấu một trận!”
Phương Dã Tử cười hung dữ không thôi: “Nếu cậu thua, tôi lấy mạng của cậu!”
“Cậu, dám không?”
Dùng mạng của Long soái Diệp Bắc Minh, thành uy danh của mình!
Rất tốt!
Quá tốt rồi!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3666853/chuong-1011.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.