Mặc một chiếc váy tung bay màu xanh nhạt, dáng người linh hoạt, nhan sắc lại càng không có gì để bàn, làm cho Diệp Phi Phàm nhìn ngây người.
“Cô là ai?”
Nếu như có Diệp Bắc Minh ở đây thì anh chắc chắn sẽ nhận ra người này, Văn Nhân Mộc Nguyệt.
Không lâu trước đây xuất hiện ở bên ngoài phủ Long Soái, cùng với một đám người mời anh tham gia vào cung Xã Tắc.
Nhưng lại bị Diệp Bắc Minh từ chối.
“Tôi là ai cậu không xứng để biết”.
Tiếng Văn Nhân Mộc Nguyệt thật lạnh lùng: “Cậu chỉ cần biết nơi đây là địa bàn của cung Xã Tắc là được”.
“Một là cút, hai là chết”.
Diệp Phi Phàm cười đáp: “Cô gái à, đây quả thật là địa bàn của cung Xã Tắc không sai, nhưng chỉ có một mình cô…”
“Ai bảo chỉ có một mình cô ta?”
Một âm thanh già nua truyền đến, hoàn toàn không nhìn thấy bóng người.
Diệp Phi Phàm sợ hết hồn!
Âm thanh đó truyền đến từ bốn phương tám hướng, hoàn toàn không xác định được vị trí cụ thể.
“Mạc Thương Khung của cung Xã Tắc? Đi mau!”
Mấy lão già kia kéo theo Diệp Phi Phàm xoay người rời đi.
Đi thẳng ra khỏi phạm vi địa bàn của cung Xã Tắc mới dừng bước lại.
Nét mặt Diệp Phi Phàm u ám đến mức làm cho người ta sợ hãi: “Đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3666793/chuong-951.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.