“Hắn lại tung một kiếm đánh vỡ cái đầu của Băng Lân Mãng, lãng phí, lãng phí, quá phí!”
Ông lão tức đến dậm chân.
Thanh niên bên cạnh cười lạnh lùng một tiếng: “Sư phụ, thanh kiếm của hắn rất tốt đấy”.
“Con thay người đi giết hắn!”
Người thanh niên đạp chân trên mặt nước đi về phía Diệp Bắc Minh.
“Nhóc con, thi thể của Băng Lân Mãng, bọn tao sẽ lấy, thanh kiếm trong tay mày, bọn tao cũng lấy luôn…”
Phập!
Điều chờ đợi thanh niên Côn Luân Hư này là một đường kiếm khí của Diệp Bắc Minh.
“Mày…”
Đồng tử của thanh niên này co mạnh lại, chữ ‘mày’ đã trở thành chữ cuối cùng mà anh ta nói ra trong cuộc đời, sau đó cơ thể nổ tung như quả dưa hấu.
Sau khi thu thập hết máu thịt của Băng Lân Mãng, Diệp Bắc Minh quay người định bỏ đi.
Cửu sư tỷ còn đang đợi anh cứu, đâu thể phí thời gian ở đây?
“Suýt!”
Tiếng hít khí lạnh vang lên trong đám người nhà họ Khương.
Bọn họ đều không ngờ, người này lại tàn bạo như vậy!
Liền sau đó.
Một người đàn ông trung niên nhà họ Khương kinh hãi hô lên: “Diệp Bắc Minh, hắn là Diệp Bắc Minh!”
“Diệp Bắc Minh?”
Ánh mắt của ông lão áo choàng đen hơi nghiêm trọng: “Hắn chính là Diệp Bắc Minh đó ư?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3666781/chuong-939.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.