Bùi Thiên Nhận cắn răng một cái, lấy mấy viên đan dược ra nuốt vào, trong nháy mắt đã khôi phục thương thế: "Diệp Bắc Minh, mẹ nó cậu hãy chết đi!"
Nội lực phun ra ầm ầm, gần như hình thành bóng dáng một con gấu chó sau lưng ông ta.
Đây là nội lực biến thành.
Ông ta tung một quyền!
Nắm đấm va chạm với kiếm Đoạn Long, có thể tưởng tượng được kết quả.
Ầm!
Nắm đấm của Bùi Thiên Nhận nổ tung, cánh tay lập tức biến mất.
Kiếm Đoạn Long không đâm vào lồng ngực ông ta, mà chém đứt hông ông ta!
"Cậu… rốt cuộc cậu là thực lực gì?", Khương Thất Huyền sợ tới mức vỡ mật, tròng mắt như sắp lồi ra.
Diệp Bắc Minh không trả lời, cầm kiếm đánh tới.
Anh giống như thần chết vậy!
Vân Phá Thiên bị một kiếm đâm chết!
Bùi Thiên Nhận cũng bị chém đứt eo!
Bây giờ còn chưa đến một phút đồng hồ nữa!
Khương Thất Huyền bị dọa sợ chết khiếp, ông ta lui về phía sau đến bên cạnh đài võ đạo, hô lên: "Đầu hàng, tôi đầu hàng!"
Làm sao còn quan tâm đến việc mình có phải trọng tài đại hội võ đạo hay không?
Có phải người của gia tộc Cổ Võ hay không!
Diệp Bắc Minh buồn cười: "Muộn rồi!"
"Cậu!"
Khương Thất Huyền sợ tới mức hồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3666713/chuong-870.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.