Sau khi hơn mười chiếc máy bay chiến đấu Hắc Ưng bị phá hủy, ba mươi vạn quân lính dưới kia đã tan rã từ lâu rồi.
Bọn họ tận mắt nhìn thấy Diệp Bắc Minh chém nát ba mươi mấy chiếc máy bay chiến đấu Hắc Ưng rồi thì làm gì còn khao khát chiến đấu nữa?
Diệp Bắc Minh chỉ với một người một kiếm mà đơn độc đối đầu với ba mươi vạn quân lính!
Đó tựa như thần thoại vậy!
Thần thoại xen lẫn vào trong đám người thường!
Trận đấu như nghiêng về một bên, cho dù có người phản kháng thì cũng chẳng thể nào cản nổi một kiếm của Diệp Bắc Minh.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Tên nhóc này, lòng giết chóc của cậu nặng thế?”
“Khi ở Long Quốc, tôi không thấy cậu giết người, liệu tâm tính cậu đã bị ảnh hưởng rồi chăng?”
Diệp Bắc Minh mỉm cười trả lời: “Tôi có chín mươi chín vị sư phụ vô địch!”
“Sư phụ của tôi có đạo Y Vương, có nghĩa là chữa trị”.
“Có đạo Kiếm Vương tức kiếm đạo độc tôn”.
“Có đạo Châm Vương khiến Diêm Vương phải rút lui”.
“Cũng có đạo tàn sát”.
“Mà ngay tại đạo tàn sát ấy!”
“Chỉ có máu tươi mới có thể thấm nhuần đạo tàn sát!”
Diệp Bắc Minh chém ra một kiếm, diệt mấy trăm người của Ưng Quốc: “Khi ở Long Quốc, người đều là đồng bào của tôi”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3666665/chuong-822.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.