Khương Minh Châu cau mày: “Chuyện nhà họ Hạ Cổ Võ không phải em chưa nghe nói qua?”
“Đường Môn Cổ Võ cũng hoàn toàn sụp đổ vì hắn!”
“Ha ha ha! Nhà họ Hạ Cổ Võ? Đường Môn Cổ Võ?”
Khương Kiếm Vân cười thành tiếng.
Cười đến chảy nước mắt!
“Chị, nhà họ Hạ và Đương Môn chỉ tính là ngọn tóc của gia tộc Cổ Võ thôi”.
“Cũng do vài người không hiểu chuyện coi bọn họ là gia tộc Cổ Võ”.
“Trên thực tế cũng chỉ là dòng thứ lăn lộn không nổi ở Côn Luân Khư, nên bị đuổi ra ngoài mà thôi!”
Khương Kiếm Vân cực kỳ khinh thường!
Ngạo mạn!
Coi thường!
Các loại suy nghĩ truyền tới: “Nhà họ Khương chúng ta mới có thể được xưng là gia tộc Cổ Võ”.
“Phải biết rằng, cứ mười năm, nhà họ Khương đều có một người được tông môn của Côn Luân Khư chọn trúng”.
“Không biết nghiền ép bao nhiêu con phố của nhà họ Hạ và nhà họ Đường!”
Khương Minh Châu vẫn lắc đầu: “Em đừng làm loạn là được, chờ lát nữa xem sắc mặt chị rồi hành sự”.
Sau lưng.
Một vị lão giả đột nhiên mở miệng: “Tiểu thư, cô cẩn thận quá”.
“Một thằng nhóc giới thế tục thôi mà, nếu hắn dám không phục, trực tiếp trấn áp!”
“Không sai!”
Hai lão giả khác gật đầu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3666622/chuong-779.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.