Lý Gia Hinh bò dưới đất, lòng như đã chết.
Lý Tái Hiền quỳ ở đó: “Các cậu chủ, cô chủ, có thể thả tôi rồi chứ?”
“Lý Tái Hiền tôi là chỉ là cái rắm, các cô cậu coi như thả rắm đi”.
Long Tiểu Vân kinh ngạc chỉ vào bụng của Lý Tái Hiền: “Bụng của ông còn đang chảy máu kìa”.
Lý Tái Hiền ôm vết thương lắc đầu: “Không sao, không sao”.
Long Tiểu Vân nói: “Thực sự không sao chứ?”
“Hay là, ông khoét mười cái lỗ trên bụng, rồi tôi tha cho ông?”
“Cái gì?”
Lý Tái Hiền ngẩn người.
Khoét mười cái lỗ trên bụng, ông ta còn sống được sao?
Vì mạng sống, ông ta tận tay giết hai anh em của mình!
Bây giờ, vẫn khó thoát khỏi cái chết!
Nghĩ đến đây, Lý Tái Hiền thét một tiếng: “Tao giết mày!”
Rồi xông về phía Long Tiểu Vân!
Phập!
Cô ta giơ chân đá bay Lý Tái Hiền, ông ta đập vào tường xuất hiện một cái lỗ khủng bố: “Chán chết, không vui, không vui chút nào”.
“Một con kiến cũng dám phản kháng tao? Hừ!”
Long Tiểu Vân cảm thấy rất không thú vị.
Lý Gia Hinh cắn răng: “Đồ hèn mạt! Tao làm quỷ cũng sẽ không tha cho mày!”
Sắc mặt Long Tiểu Vân sầm xuống.
Cô ta nhặt con dao găm dưới đất lên, đi về phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3666553/chuong-710.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.