Diệp Bắc Minh cười: “Võ Hoàng? Đây chính là Võ Hoàng sao?”
“Tôi sợ quá! Sợ chết rồi kìa!”
“Đại ca Võ Hoàng, cầu xin ông đừng chạy, qua đánh một trận với tôi đi!”
Bị giễu cợt như vậy, lão Phí giận xanh mặt.
Ông ta vốn muốn chọc giận Diệp Bắc Minh, không ngờ mình lại bị chọc giận ngược lại?
Mẹ kiếp!
Không thể tha thứ.
Lão Phí nổi giận gầm lên: “Diệp Bắc Minh, lão phu phải đốt xương cốt mày thành tro, ném thịt mày cho chó ăn!!!”
Diệp Bắc Minh cười đáp: “Được thôi, nhưng ông đừng chạy nữa được không?”
“Một Võ Hoàng bị Võ Vương đuổi giết, có phải quá mất mặt không?”
“Mẹ kiếp!”
Lão Phí không nhịn được, trực tiếp chửi tục: “Con mẹ nó thanh kiếm này của mày lực sát thương quá lớn, có bản lĩnh thì không cần dùng nó đi”.
Diệp Bắc Minh đáp: “Được, chỉ cần ông đánh nhau với tôi, tôi không dùng thì không dùng!”
Soạt!
Trong nháy mắt kiếm Đoạn Long biến mất.
Lão Phí ngơ ngác!
Mẹ kiếp?!!
Đây là tên máu liều gì vậy!
Nói không cần kiếm Đoạn Long thì không cần luôn?
Trong lòng lão Phí cười nhạt, quả nhiên là tuổi trẻ!
Kiếm Đoạn Long là thứ đồ duy nhất của Diệp Bắc Minh có thể uy hiếp được lão Phí, anh lại cất thanh kiếm này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3666252/chuong-408.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.