“Cho dù không đơn giản, anh ta cũng không thể nào có thực lực linh võ được!”, Dương Huyên Hách cắn răng, đố kỵ muốn chết.
Võ linh!
Là khái niệm thế nào chứ?
Phải biết rằng, đại sư của Long Hồn cũng chỉ mới là cảnh giới đại tông sư!
Có lẽ, cũng có vài người linh võ!
Nhưng nhìn khắp cả Long Quốc, chắc chắn cũng không quá năm mươi người có cảnh giới linh võ.
Long Quốc có một tỷ bốn trăm triệu người.
Năm mươi người này tuyệt đối là cường giả trong cường giả!
Diệp Bắc Minh mới bao nhiêu tuổi chứ?
Cậu ta là một trong năm mươi người ư?
Tuyệt đối không thể nào!
Dư Thiên Long trầm mặc một lúc, nhả ra một câu: “Trừ phi cậu ta là người của gia tộc Cổ Võ!”
Nghe thấy bốn chữ gia tộc Cổ Võ, tất cả mọi người đều thót tim!
Đường Văn Quân ngẩn người: “Anh ta thực sự là người của gia tộc Cổ Võ ư?”
Ánh mắt của Dương Huyên Hách cực kỳ âm trầm.
Diệp Bắc Minh cười: “Thực lực của mày mạnh hơn bọn họ một chút”.
“Mày cho rằng tôi đã dừng hết sức rồi sao?”
Kyle cười lạnh lùng một tiếng.
Diệp Bắc Minh phớt lờ!
Cú đấm vừa nãy của anh cũng chỉ mới dùng hai phần sức mạnh!
Liền sau đó!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3666107/chuong-262.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.