“Khoảnh khắc bọn họ xuất hiện, người hầu đã thấy không ổn nên tất cả đã trốn vào trong mật đạo của phủ Diệp”.
“Mật đạo đó là do vua Giang Nam cho người chế tạo”.
Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu.
Người hầu của thập sư tỷ thì chắc chắn khả năng né tránh nguy hiểm cũng thuộc hạng thượng thừa!
“Diệp Bắc Minh!”
Bỗng nhiên, sau lưng vang lên một giọng nói hùng hồn.
Khỏi cần quay đầu lại cũng biết, ngoài Tôn Thiến ra thì còn ai vào đây?
Cô gái ngực to não nhỏ thở hồng hộc đi tới.
Thẩm Hạc mỉm cười: “Cậu Diệp, tôi đi trước nhé”.
Diệp Bắc Minh bất đắc dĩ nhìn Tôn Thiến: “Cô Tôn, chuyện gì thế?”
“Cô Tôn? Ha ha, anh tưởng anh gọi tôi là cô, cứu tôi một lần thì tôi sẽ tha cho anh hả?", Tôn Thiến đi tới, trừng mắt nhìn Diệp Bắc Minh.
Mũi gần như dán chặt vào mặt Diệp Bắc Minh!
Làn gió thơm ngát ập tới!
“Anh đã có vợ chưa cưới rồi mà còn… Còn muốn ngủ với Nhược Tuyết ư?”
“Nếu không phải Nhược Tuyết hiền, cố giấu không nói cho vợ chưa cưới của anh”.
“Thì bây giờ anh đã thân bại danh liệt rồi”, Tôn Thiến vô cùng căm tức.
“Tốt nhất anh nên cho Nhược Tuyết một câu trả lời thuyết phục, Chu Nhược Giai cũng là một cô gái tốt! Sao anh lại cặn bã đến thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3665962/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.