Lãnh Nguyệt nhướng mày, duỗi tay sờ trán Diệp Bắc Minh: “Minh Nhi, có phải cháu hồ đồ rồi không?”
“Ô Đạo Nguyên đã đoán ra thân phận của cháu, chậm nhất một giờ sau, nhà họ Hình, nhà họ Vương, nhà họ Tô cũng sẽ biết thân phận của cháu”.
“Thanh Lam mang những vật kia đi từ Thanh Huyền Tông, bọn họ nhất định sẽ nghĩ cách cướp chúng về!”
“Cháu là con trai của Thanh Lam, bọn họ không đối phó với cháu thì đối phó với ai?”
Diệp Bắc Minh hỏi ngược lại một câu: “Bọn họ đối phó cháu, cháu chắc chắn sẽ chết sao?”
Lãnh Nguyệt há to miệng.
Kinh ngạc!
Bà ấy không biết tự tin của Diệp Bắc Minh là từ đâu đến!
Thậm chí… Có chút tự tin quá mức, biến thành tự phụ!
“Phù!”
Lãnh Nguyệt hít sâu một hơi.
Giờ phút này, bà ấy có cảm giác như đang đối mặt với một đứa trẻ trong độ tuổi dậy thì phản nghịch: “Bắc Minh, sao cháu lại không nghe hiểu chứ?”
“Nhà họ Ô đáng sợ hơn tưởng tượng của cháu nhiều!”
“Nhà họ Hình, nhà họ Vương, nhà họ Tô cũng đều mơ ước những thứ mẹ cháu mang đi từ Thanh Huyền Tông!”
“Cháu ở lại Thanh Huyền Tông chẳng khác gì thỏ trắng ở trong bầy sói xám cả!”
Lãnh Nguyệt nôn nóng.
Bà ấy nhanh chóng tiếp lời: “Hiện tại, cháu lập tức đến nhà họ Lãnh đi”.
“Dì sẽ liên lạc với lão tổ nhà họ Lãnh, để cháu vào ở sau núi nhà họ Lãnh!”
“Từ giờ trở đi, cho đến trước khi cháu có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3522318/chuong-1909.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.