Vẻ mặt Diệp Bắc Minh nghiêm túc: “Dùng danh dự của tôi để đảm bảo!”
“Hơn nữa, có thể dùng đan dược để gán nợ!”
Lôi Mặc Dương bị chọc tức cười: “Cậu Diệp này, chúng tôi căn bản không biết cậu, ngay cả cậu là người nào chúng tôi cũng không biết!”
“Cho dù thương hội Thiên Hạ chúng tôi có rộng lớn, có tiền tài thế nào thì cũng không đến mức tiêu tiền như nước đi?”
“Lôi lão, đừng nói nữa”.
Tô Thanh Ca ngắt lời ông ta.
Đôi mắt đẹp của cô ta lấp loé, sau đó mở miệng: “Anh Diệp, tôi sẽ cho anh mượn một trăm triệu!”
“Được!”
Diệp Bắc Minh có chút bất ngờ, nhưng vẫn gật đầu.
Tô Thanh Ca mỉm cười: “Xin hãy chờ một chút!”
Cô ta rời đi một lát, sau đó cầm một cái nhẫn trữ vật trở về: “Anh Diệp, trong kho tiền của thương hội Thiên Hạ chỉ còn hai mươi triệu đồng, tôi đã cầm hết đến cho anh rồi!”
“Còn lại tám mươi triệu, cho tôi ba tháng, tôi cam đoan có thể gom được cho anh!”
Diệp Bắc Minh làm sao có thể chờ được ba tháng.
Anh chỉ có thể nghĩ biện pháp khác: “Để nói sau đi”.
Anh nhận lấy nhẫn trữ vật của Tô Thanh Ca, đưa cho cô ta một miếng ngọc bội: “Cảm ơn, nếu cần tìm tôi, nhỏ một giọt máu lên trên, tôi sẽ cảm giác được!”
“Tạm biệt!”
Anh xoay người bước đi.
Tô Thanh Ca cũng không giữ anh lại, mà nhìn anh rời đi.
Lôi Mặc Dương gấp gáp dậm chân: “Tiểu thư, cô làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3522283/chuong-1874.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.