“Bây giờ chỉ còn lại…”
“Nhà họ Đào ở Tích Xuyên!”
“Nhà họ Hoàng ở Long Hà!”
“Nhà họ Bao ở Thanh Điền Châu!”
Diệp Bắc Minh không hề dừng lại, trực tiếp rời khỏi Long Đô, đi về hướng nhà họ Hoàng ở Long Hà gần nhất.
Vừa rời khỏi Long Đô Đại Chu năm mươi dặm, Diệp Bắc Minh đã cảm giác được một sự nguy hiểm!
Xoẹt!
Một luồng ánh sáng màu đen lao vút qua, gần như xé rách không khí.
Diệp Bắc Minh nhanh chóng trốn tránh, một thanh trường thương màu đen đánh tới, gần như lao qua sát cơ thể anh.
Ầm!
Trường thương đâm vào mặt đất, nổ tung một tiếng ầm vang, tạo ra một cái hố kinh khủng.
“Tên nhóc kia, phản ứng nhanh đấy, chỉ tiếc là hôm nay cậu vẫn sẽ phải chết!”
Một bóng người đi ra từ chỗ tối, cong khóe miệng nở nụ cười gằn bình tĩnh!
Trường thương màu đen bay trở về, rơi vào trong tay người này.
Chính là Chu Tể.
Chít chít chít!
Trên vai Chu Tể có một con chuột ma với bộ lông màu vàng óng, tham lam nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh.
“Chắc hẳn trên người cậu có không ít bảo bối tốt đi?”
“Lần đầu tiên nhìn thấy cậu, Tầm Bảo Thử mà tôi nuôi vẫn luôn xao động bất an trong nhẫn trữ vật!”
“Tên kia, hãy giao tất cả bảo vật trên tay cậu ra, sau đó lại tự phế võ công, quỳ gối ở đây dập đầu một trăm cái!”
Chu Tể độc ác cười, duỗi một ngón tay ra ngoắc ngoắc: “Có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3522260/chuong-1851.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.