Chu Hoàng nở nụ cười: “Bây giờ thì sao? Tôi mời anh lần nữa, có gia nhập nhà họ Chu không”.
Diệp Bắc Minh quay người bỏ đi: “Không có hứng”.
Chu Hoàng thộn mặt, hét lớn với bóng lưng của Diệp Bắc Minh: “Diệp Bắc Minh, anh giết Dạ Phong, đã gây ra tai họa to lớn!”
“Ngoại trừ nhà họ Chu tôi, Côn Luân Hư không có thế lực nào có thể bảo vệ anh!”
“Gia nhập nhà họ Chu, là lựa chọn duy nhất của anh!”
“Tôi thấy anh có thiên phú tu võ không tệ, mới nổi lòng yêu mến nhân tài, anh đừng không biết tốt xấu!”
Chữ cuối cùng vừa dứt.
Diệp Bắc Minh cũng chẳng thèm quay đầu lại.
Trong lòng Chu Hoàng dâng lên chút thất vọng nho nhỏ.
Bao nhiêu năm nay, Diệp Bắc Minh là người đầu tiên từ chối cô ta!
Kể cả là Dạ Phong, khi cô ta đưa ra yêu cầu, cũng chỉ có đồng ý!
…
Ở lối ra vào sơn cốc của Thiên Hạ Đệ Nhất các.
Khương Thứu dừng lại: “Cậu chủ, tôi tiễn cậu đến đây thôi”.
“Dù sao, tôi vẫn là người canh giữ của Côn Luân Hư, không thể rời khỏi nơi này”.
“Nếu sau này cậu gặp rắc rối, có thể đến đây tìm tôi bất cứ lúc nào”.
Diệp Bắc Minh nghiêm mắt, nhìn sang Khương Thứu: “Sau khi ông tiến vào cảnh giới Thánh Vương, có phải kinh mạch bị tổn thương không?”
Khương Thứu tỏ vẻ chấn kinh: “Cậu chủ, cậu… làm sao cậu biết?”
Diệp Bắc Minh không nói nhiều.
Trong tay có thêm mấy cây kim
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3522220/chuong-1811.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.