“Mình còn nghĩ quái tượng là giả, không ngờ lại là thật?”
“Thật là cậu ta sao?”
Mộ Thiên Thiên nhướng mày: “Ông nội, ông đang nói gì vậy?”
Mộ Bình Phàm lấy ra một bức bức tranh từ nhẫn trữ vật, mở ra xem: “Thiên Thiên, cháu nói xem người đàn ông trong bức tranh này có phải là Diệp Bắc Minh kia không?”
Bức họa này giống của Bát vương gia như đúc.
Ở góc viết sáu chữ nhỏ: Đoạn Long Quy, Ám Dạ Vương!
Điều khác nhau duy nhất chính là.
Thanh niên trong bức tranh của Bát vương gia hoàn toàn không có mặt!
Mà trong bức tranh của Mộ Bình Phàm lại có thể nhìn thấy khuôn mặt của thanh niên kia.
Chỉ là.
Cực kỳ mơ hồ!
Nhưng nhìn kỹ lại sẽ thấy giống với khuôn mặt Diệp Bắc Minh đến bảy tám phần!
Lúc nhìn thấy bức tranh này.
“A!”
Mộ Thiên Thiên kinh ngạc kêu lên một tiếng, bịt chặt cái miệng nhỏ nhắn.
Mộ Bình Phàm nhìn cô ta: “Làm sao vậy?”
“Ông nội, cháu đã thấy thanh kiếm này rồi!”
“Cái gì?”
Hô hấp của Mộ Bình Phàm lập tức dồn dập hẳn lên: “Chuyện đó là sao, nói mau!”
Mộ Thiên Thiên không dám giấu giếm, liền nói chuyện Diệp Bắc Minh có được kiếm Đoạn Long ra.
Trong phòng rơi vào tĩnh mịch.
Mộ Thiên Thiên hỏi: “Ông nội, ông lấy bức tranh này từ đâu ra vậy?”
Khuôn mặt già nua của Mộ Bình Phàm vô cùng nghiêm trọng, nhớ lại: “Năm đó hoàng triều Đại Chu thành lập, một người coi bói đứng đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3522185/chuong-1776.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.