“Cậu ta dẫn theo thanh kiếm kia trở lại!”
Chu Huyền vẫn nhắm mắt như cũ: “Thanh kiếm kia gì cơ?”
Bát Vương gia nhả ra sáu chữ: “Đoạn Long về, Ám Dạ Vương!”
“Chú nói cái gì?”
Chu Huyền bật dậy khỏi đùi cô gái kia, con ngươi điên cuồng co rụt lại: “Bát thúc, chú lặp lại lần nữa!”
Như thể gặp phải quỷ!
Bát Vương gia lặp lại lần nữa, giọng điệu lạnh như băng: “Đoạn Long về, Ám Dạ Vương!”
Chu Huyền trầm mặc.
Khóe mắt không ngừng co rúm lại!
Không biết bao lâu sau, Chu Huyền mới lạnh lẽo nói tiếp: “Chẳng lẽ tiên đoán sắp thành sự thật?”
Đột nhiên.
Ầm ầm!
Một tiếng vang rung trời truyền đến!
Một giây sau.
Một giọng nói lạnh như băng truyền khắp toàn bộ Thiên Quân Lâu: “Bảo Thái tử cút ra đây, Ám Dạ Vương trở lại!”
Gian phòng chỗ Chu Huyền và Bát Vương gia trở nên yên tĩnh!
…
…
Chu Huyền phản ứng lại.
Thân là Thái tử, dù có tu dưỡng hơn nữa cũng không khỏi tuôn ra một chữ: “Mẹ!”
Mặt mũi Bát Vương gia tràn ngập ngơ ngác, lẩm bẩm: “Tên này dám đến Thiên Quân Lâu gây chuyện?”
Chu Huyền tức giận, sắc mặt xanh mét: “Thật là hoàn toàn không để ta vào trong mắt!”
“Đi, bản Thái tử ngược lại muốn xem thử, tên Diệp Bắc Minh là cái thá gì!”
“Ngay! Cả! Ám! Dạ! Quân! Vương! Sống! Lại! Cũng! Không! Dám! Làm! Bậy! Như! Thế!”
…
Từng từ từng chữ.
Chu Huyền gần như rít ra câu nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3522174/chuong-1765.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.