Diệp Bắc Minh giơ tay bắn ra mấy cây kim châm, cắm vào trong cơ thể Chu Càn: “Mày đừng ngất đi đấy!”
“Nếu ngất xỉu, thì không thể cảm nhận đau đớn đâu!”
Phụt!
Chém kiếm Đoạn Long xuống!
Một cái chân của Chu Càn rơi xuống đất.
Diệp Bắc Minh mỉm cười hỏi: “Có đau không?”
Chu Càn hoàn toàn sợ đến ngốc nghếch, kinh hãi nhìn Diệp Bắc Minh: “Mày… rốt cuộc mày là ai?”
“Mày dám làm vậy với tao?”
“Tao là thư đồng của thái tử, phụ thân tao là thái sư của Đại Chu!”
“Mày có biết làm vậy sẽ có hậu quả thế nào không?”
Diệp Bắc Minh bày vẻ mặt vô tội: “A? Sẽ có hậu quả thế nào?”
Phụt!
Chém một nhát xuống.
Cái chân cuối cùng của Chu Càn lìa khỏi cơ thể!
Có thêm kim châm của Diệp Bắc Minh, khiến hắn ta không thể ngất đi.
Càng thêm đau đớn dữ dội gấp trăm lần: “A! Giết tao đi, xin mày giết tao đi!”
“Đừng hành hạ tao nữa, tao chỉ mong chết đi!”
Diệp Bắc Minh nở nụ cười: “Đừng vội, Chu thái sư còn chưa xuất hiện, mày chết thì tao chơi cái gì?”
Nhìn nụ cười của Diệp Bắc Minh!
Chơi?
Chu Càn sợ đến toàn thân run lên: “Mày… rốt cuộc mày… là người… hay là quỷ?”
Những người khác của phủ Thái Sư sợ đến tê dại da đầu!
Anh ta đang chơi?
Ma quỷ!
Tên nhóc này chắc chắn là ma quỷ chuyển thế!
Đột nhiên.
Tiếng gào thét tức giận vang lên: “Dừng tay! Rốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3522154/chuong-1745.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.