Diệp Bắc Minh nghe vậy chỉ khẽ lắc đầu: “Vẫn còn có người không chấp nhận!”
Soạt!
Nói đoạn ánh mắt anh liền rời đến đám đông ở Long Đường!
Cả hội trường thoáng chốc lặng ngắt.
Diệp Bắc Minh bình tĩnh nhìn đại trưởng lão Long Đường, trầm lặng không nói.
Áp lực như sóng thần bất ngờ ập tới khiến đại trưởng lão bất giác rùng mình, cũng không dám ngẩng đầu nhìn thẳng Diệp Bắc Minh: “Cậu Diệp, từ nay về sau Long Đường thừa nhận cậu là chủ nhân của Côn Luân Hư!”
Lời này của ông ta vừa vang lên giống như ném một quả bom ra vậy.
Ầm!
Tâm tư của tất cả những người đang có mặt đều dậy sóng!
Hôm nay, bọn họ đã được chứng kiến một màn lịch sử.
Bách Hiểu Sinh hào hứng ghi chép lại: “Diệp Bắc Minh, 23 tuổi trở thành chủ nhân Côn Luân Hư!”
“Xưa nay chưa từng có, sau này cũng không ai sánh bằng?”
Anh ta viết xuống một dấu ‘?’ sau chữ ‘bằng’.
“Mới chưa đầy ba tháng đã trở thành chủ nhân Côn Luân Hư?”, Mộc Tuyết Tình ngỡ ngàng cúi đầu: “Đây chẳng nào một giấc mộng!”
Văn Nhân Mộc Nguyệt vẻ mặt phức tạp nhìn về phía võ đài: “Nếu lúc đó bản thân chủ động một chút thì người con gái đứng bên cạnh anh ấy lúc này có phải chỉ có một người là mình không?”
Hai người họ đều có chút hối hận rồi! Nếu như… đáng tiếc, không có nếu như nữa!
Lôi Bằng hưng phấn đến mức đỏ cả mang tai, hằn gân xanh hét lớn: “Anh Sát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3522134/chuong-1725.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.