“Ha ha”.
Trịnh Thiên Minh cười nói: “Tôi đã cho cô bao nhiêu cơ hội rồi?” . Cập 𝐧hậ𝙩 𝙩𝘳uyệ𝐧 𝐧ha𝐧h 𝙩ại [ 𝗧𝘳Um𝙩𝘳u yệ𝐧.V𝐧 ]
“Cô thực sự không biết trân trọng chút nào sao?”
“Cô có biết tôi có một vạn cách xử lý cô không?”
“Cô ngoan ngoãn nghe lời không được sao?”
“Đưa vào đây!”
Ông ta quát một tiếng.
Một đôi vợ chồng trung niên bị ném vào phòng.
Phập!
Khoảnh khắc Chu Nhược Giai nhìn thấy hai người, vẻ mặt không dám tin: “Bố, mẹ!”
“Sao hai người lại ở đây?”
Khuôn mặt Chu Thiên Hạo bị tím bầm gần hết, trên người có rất nhiều vết thương.
Trạng thái tinh thần của Lý Hải Hà rất bất ổn, ôm chặt Chu Thiên Hạo: “Ông xã… đây là nơi nào?”
“Đừng, đừng đánh tôi… Hu hu hu, cầu xin các người đừng đánh tôi!”
Chu Nhược Giai kích động xông lên: “Bố, mẹ, hai người sao thế này?”
Chu Thiên Hạo ngẩng đầu nhìn với ánh mắt đờ đẫn: “Nhược Giai?”
Lý Hải Hà sợ hãi trốn phía sau Chu Thiên Hạo: “Tránh ra, mau tránh ra!”
“Mau tránh ra… hu hu hu… đừng đánh tôi, đừng đánh chúng tôi nữa…”
Trạng thái tinh thần của Lý Hải Hà rất tệ.
Thậm chí bà ấy sợ đến mức định quỳ xuống dập đầu với Chu Nhược Giai!
Chu Nhược Giai hét lên xé gan xé phổi: “Mẹ, đừng!”
Ngăn cản Lý Hải Hà.
Bỗng ngẩng đầu, trong đôi mắt đẹp đầy tia máu: “Ông đã làm gì bố mẹ tôi?”
Trịnh Thiên Minh uống trà: “Cũng không làm gì”.
“Đám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3521910/chuong-1501.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.