Diệp Bắc Minh nhìn ông cháu hai người một cái: “Dẫn hai người vào cũng được, nhưng tôi phải nhắc nhở một câu”.
“Côn Lôn Hư là nơi cá lớn nuốt cá bé, không có pháp luật như giới phàm tục”.
“Nếu sau khi vào Côn Lôn Hư mà bị người khác giết, không liên quan gì đến tôi!”
Vân Chi Lan nghiêm túc gật đầu: “Được!”
Diệp Bắc Minh không nói nhiều nữa.
Anh dẫn hai ông cháu lên đỉnh một ngọn núi tuyết.
Chỉ vào phía trước một cái vách núi đen: “Nơi này chính là một cửa vào Côn Lôn Hư”.
“Cái gì?”
Vân Chi Lan ngây người.
Vân Kiếm Bình cũng không tin nói: “Diệp tiền bối, ở đây chỉ là một vách núi thôi!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu, cũng không giải thích.
Anh bước ra từng bước, nhảy xuống vách núi!
Hai ông cháu còn lo lắng Diệp Bắc Minh sẽ bị rơi thành thịt nát.
Ai ngờ anh lại biến mất trong không trung!
“A?”
Vân Chi Lan và Vân Kiếm Bình đều ngây người.
Ông cháu hai người nhìn nhau một cái, cũng trực tiếp nhảy xuống.
Khung cảnh trước mắt biến đổi, không ngờ lại xuất hiện ở trong một sơn cốc.
“Côn Lôn Hư!”
Vân Chi Lan kích động đến mức cả người run rẩy: “Chúng ta đã vào được rồi!”
Vân Kiếm Bình nhìn bốn phía xung quanh: “Diệp tiền bối đâu?”
Bóng dáng Diệp Bắc Minh đã sớm biến mất.
…
Hai giờ sau.
Diệp Bắc Minh đi đến bên ngoài thành Côn Luân.
Đột nhiên.
Giọng nói nghiêm túc của tháp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3521837/chuong-1428.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.