Cơ thể hai người họ va vào nhau.
Răng rắc.
Ông lão kia bay ngược ra ngoài, xương cốt toàn thân nứt gãy.
Rồi ông ta lăn ra đất, phun ra ngụm máu tươi, định mở miệng nói gì đó.
Bỗng có một bóng người xông tới, một đạp giẫm xuống.
Cảnh tượng cuối cùng mà ông ta nhìn thấy đó là đế giày thể thao.
Rầm!
Rồi đầu nổ tung như trái dưa hấu.
“Ui!”
Tiêu Dung Phi sững sờ, đứng tại chỗ như trời trồng, hít một hơi thật sâu lấy bình tĩnh.
Đây đã là hai Võ Thần rồi đó, ba Võ Đế đỉnh phong đã bị người nọ giết trong chớp mắt vậy ư?
Nhưng khí tức anh tỏa ra đó là cảnh giới Võ Tôn trung kỳ mà!
Anh thật sự chỉ là một võ giả Võ Tôn trung kỳ thôi?
Võ Tôn trung kỳ giết Võ Đế trong nháy mắt?
Còn chân đạp chết Võ Thần nữa chứ?
Đây là điều vô lý gì thế?
Tiêu Dung Phi trầm giọng: “Rốt cuộc cậu là ai? Cậu đến từ thế giới phàm tục thật sao?”
Diệp Bắc Minh cười lạnh nhạt đáp: “Chúng ta đã từng gặp nhau ngoài phủ Long Soái đấy, cô không nhớ à?”
Tiêu Dung Phi gật đầu trả lời: “Nhớ”.
“Nhưng cảnh giới của cậu lúc ấy chẳng khác nào rác rưởi”.
“Tôi dùng một đầu ngón tay đủ nghiền chết cậu rồi!”
“Nhưng mà bây giờ…”
Diệp Bắc Minh mỉm cười nói: “Bây giờ thì sao?”
Tiêu Dung Phi lắc đầu: “Bây giờ cậu rất đáng sợ, tôi chưa bao giờ gặp qua võ giả nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3521824/chuong-1415.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.