Diệp Bắc Minh nhẹ nhàng liếc mắt nhìn người đó một cái: “Ông là ai đấy?”
“Hừ!”
Người đàn ông kia hừ lạnh rồi đáp: “Tên cậu là Diệp Thanh Dương, mẹ của cháu tên Diệp Thanh Lam, cháu nói thử coi cậu là ai hả?”
“Ồ?”
Diệp Bắc Minh có chút hứng thú mà nhìn người nọ: “Nếu nói như vậy, trên danh nghĩa thì ông là cậu của tôi rồi”.
Diệp Thanh Dương giận tái cả người: “Nhóc con, cậu trên danh nghĩa là cái gì cơ?”
“Cậu chính là cậu của cháu, là cậu ruột luôn ấy!”
Diệp Bắc Minh gật nhẹ đầu: “Quỳ xuống đi rồi nói chuyện!”
Đùng!
Một luồng sức mạnh đè nén khủng bố ập thẳng vào mặt. . W𝗲b đọc 𝑛ha𝑛h tại + tru𝓶t ruy𝗲𝑛.V𝑛 +
Diệp Thanh Dương hoàn toàn chịu không nổi.
Ầm một tiếng ngã quỵ xuống đất, máu tươi từ khóe miệng chảy ra!
“Bố!”
Vẻ mặt Diệp Uyển Thu hốt hoảng, nhanh chóng chạy đến bên cạnh Diệp Bắc Minh: “Anh Minh, anh đừng đối xử với người nhà của mình như thế chứ!”
“Em cầu xin anh đó, bỏ qua cho mọi người đi mà”.
“Ha ha ha ha!”
Diệp Bắc Minh cười lớn, dùng nét mặt tràn trề thất vọng mà nhìn người nhà họ Diệp: “Người nhà? Đám người này xứng làm người nhà của tôi chắc?”
“Năm đó khi mẹ tôi bị người ta đuổi giết, cái đám gọi là người nhà các người đang ở đâu?”
“Tôi lưu lạc giữa giới phàm tục, mấy người dám nói không biết đến sự tồn tại của tôi ư?”
“Mấy người lại đang ở đâu?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3521767/chuong-1358.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.