Cơ thể Mộc Tuyết Tình run lên, tóm chặt cánh tay của Kim Bà Bà: “Kim Bà Bà… cứu… cứu người…”
Kim Bà Bà cũng chấn hãi: “Tên nhóc này, đã chọc giận cả một đám đông rồi”.
“Khó! Khó! Khó!”
Kim Bà Bà lắc đầu.
Bà ta thốt ra ba chữ khó liên tiếp, thở dài một hơi nói: “Hết cách rồi!”
“A?”
Mộc Tuyết Tình ngẩn người, nếu Diệp Bắc Minh chết, cô ta ăn nói thế nào với Chu Nhược Giai?
Diệp Bắc Minh cau mày.
Ông cụ nhà họ Phương điên cuồng gầm thét: “Ha ha ha, Diệp Bắc Minh, chẳng phải mày rất lợi hại sao?”
“Đến đây! Nhiều võ giả như này, mày ra tay đi!”
“Vãi! Mày cho rằng mày là cái gì, mày ăn chắc nhà họ Phương rồi chắc?”
“Hôm nay chính là ngày chết của tên súc sinh mày!”
Hống hách!
Tàn nhẫn!
Tức giận!
Liền sau đó.
Diệp Bắc Minh mỉm cười hỏi lại: “Chỉ có bấy nhiêu người muốn giết tôi thôi sao?”
“Còn nữa không? Những người khác không dám ra tay sao?”
Mọi người sửng sốt!
Sao giọng điệu của tên nhóc này còn có chút thất vọng chứ?
Thái độ dửng dưng của Diệp Bắc Minh, đã chọc giận hơn một trăm võ giả chuẩn bị ra tay.
Hai người Kiếm Quỷ và Kiếm Tỳ vốn không định ra tay.
Nghe thấy lời này.
Kiếm Quỷ cầm kiếm Phá Sát đi đến: “Diệp Bắc Minh, mày hống hách quá rồi đấy, khiến tao rất không vui!”
Kiếm Tỳ lạnh lùng quát một tiếng: “Mày nói xem mày hống hách thế làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3521727/chuong-1318.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.