Trong lòng Diệp Bắc Minh đã rõ, anh mở tập tranh ra: “Đúng rồi, tôi cũng muốn cục sắt này”.
Ngô Khinh Diên nhướng mày: “Tiểu đệ đệ, khối thiên thạch ngoài vũ trụ này giá khởi điểm ba ngàn nguyên”.
“Mấy thế lực lớn đều muốn có được, nhà họ Phương kia cũng nằm trong số đó”.
“Cậu có đủ nguyên không?”
“Tôi không có nguyên”.
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Đúng rồi, thương hội nhà họ Ngô các cô chắc hẳn có thu đan dược đúng chứ?”
“Đương nhiên, đan dược phẩm chất kia muốn bao nhiêu thu bấy nhiêu”.
Ngô Khinh Diên cười đầy thâm ý: “Tiểu đệ đệ, tôi có thể trả cậu 1000 nguyên một viên!”
“Giá này, tôi đảm bảo ngoài nhà họ Ngô tôi, không có…”
Cô ta cũng không tin Diệp Bắc Minh còn có thể lấy ra đan dược.
10 viên đan dược thiên phẩm đã là cực hạn của anh rồi.
Diệp Bắc Minh phun ra hai chữ: “Có thể”.
Trực tiếp cắt đứt lời của Ngô Khinh Diên.
Xua tay!
Một đống lớn đan dược thiên phẩm xuất hiện, chất đống như núi, rơi trên bàn.
Ước chừng 100 viên!
“A!!!”
Cơ thể mềm mại của Ngô Khinh Diên khẽ run rẩy, con ngươi như sắp trừng ra ngoài: “Rít!”
Ngược lại hít một hơi khí lạnh, sợ hãi nói: “Đan dược thiên phẩm? Tất cả đều là đan dược thiên phẩm!!!”
“Cậu… sao có thể!”
“Cậu lấy từ đâu nhiều đan dược thiên phẩm như vậy?”
Ngô Khinh Diên kinh ngạc!
Toàn thân run rẩy giống như có dòng điện xông ra.
Cô ta thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3521708/chuong-1299.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.