Vậy mà nói giết là giết!
Quá phí rồi đấy!
“A!”
Hai chân Mộc Tuyết Tình run rẩy, khép chặt vào nhau, suýt ngã: “Là sư muội của tôi tặng cho tôi!”
Kiếm Đoạn Long dừng ở vị trí cách cái cổ của Mộc Tuyết Tình một milimet, nếu tiến thêm một bước, đầu của cô ta sẽ rơi xuống đất!
Cô ta không dám động đậy!
Thực sự không dám!
Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn Mộc Tuyết Tình: “Cô ấy tặng cho cô?”
Anh chậm rãi thu kiếm Đoạn Long.
“Đúng thế”.
Mộc Tuyết Tình hồn rơi phách lạc, cô ta dựa vào nhan sắc, trước nay chưa từng gặp bất lợi.
Nhưng vừa nãy hành động của Diệp Bắc Minh, khiến cô ta sợ hoàn toàn.
Nếu vừa nãy cô ta không nói, Mộc Tuyết Tình có thể chắc chắn, đầu của mình sớm đã rơi xuống đất!
Nhưng
Diệp Bắc Minh rất thô bạo với cô ta, trong lòng cô ta lại có cảm giác khác biệt!
Có chút sợ hãi!
Có run rẩy!
Còn có chút… hưng phấn!
Trong cơ thể như có dòng điện chạy qua!
Tê tê.
Đây là lần đầu tiên có người đàn ông không quan tâm nhan sắc của cô ta, cho dù cách chưa đến nửa mét, một bàn tay tóm chặt cổ tay của cô ta.
Mộc Tuyết Tình cũng không nhìn thấy chút suy ý xấu xa nào trong mắt của đối phương: ‘Chẳng lẽ anh ta không thấy mình đẹp sao?’
Diệp Bắc Minh chậm rãi nói: “Hiện giờ cô ấy thế nào?”
Mộc Tuyết Tình biết Diệp Bắc Minh đang hỏi về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3521667/chuong-1258.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.