“Tôi muốn gặp vị sư huynh này!”
Diệp Bắc Minh mở miệng.
“Ha ha ha ha!”
Một trận cười sang sảng truyền tới: “Tiểu sư đệ, cuối cùng đã gặp mặt!”
“Lần này nếu không phải là có em, e rằng Long Quốc sẽ gặp nguy hiểm!”
“Sư huynh?”
Diệp Bắc Minh quay đầu nhìn.
Chỉ thấy một người đàn ông đi xuyên quá đám người!
Dáng người cao ngất, khí tiết chính trực!
Một luồng khí tức cấp trên tấn công vào mặt.
Người bình thường liếc mắt nhìn đều có một loại cảm giác tim đập rộn ràng, hô hấp ngừng lại!
Đám người Diệp Lăng Tiêu, thư ký Tiền, còn có chư vị tướng lĩnh của Long Hồn hoàn toàn lui về phía sau!
Dù là kiếm thánh Vân Chi Lan cũng khẽ khom người, lui về phía sau ba bước!
Vân Kiếm Bỉnh trợn trừng mắt: “Người ngay cả ông nội cũng phải lui về phía sau, chẳng lẽ là… A?!!!”
Trong đầu linh quang chợt lóe!
Cô ta che cái miệng nhỏ nhắn!
Trốn phía sau lưng ông nội.
Diệp Bắc Minh đang định nói: “Sư huynh…”
Phía xa truyền đến một trận xôn xao, tiếp đó chính là một giọng nói thâm hậu truyền tới: “Ai là Diệp Bắc Minh? Ra đây!”
Soạt!
Vô số người kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn về phía đường núi.
Lá gan ai lớn vậy, dám kêu bậy bạ vào lúc này?
Giây tiếp theo.
Hai người đàn ông trung niên mặc cổ phục đi tới: “Ai là Diệp Bắc Minh?”
Diệp Bắc Minh nhướng mày nhìn hai người: “Là tôi”.
“Đúng vậy!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3521656/chuong-1247.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.