Cơ thể vẫn không có bất kỳ phản ứng gì.
Diệp Bắc Minh nhíu mày: “Chuyện gì xảy ra vậy, sao cơ thể tôi không có phản ứng gì vậy?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục tức giận đáp: “Cậu để tôi không tiếc bất cứ giá nào giết chết tên Võ Đế kia!”
“Nhưng đối với cậu mà nói, cũng phải trả một cái giá đắt”.
“Sao vậy?”
Trong lòng Diệp Bắc Minh thầm động.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Cơ thể của cậu bị hao tổn rất lớn, ngoài tốn chín phần nội lực ra”.
“Tôi còn tiêu hao sức sống của cậu!”
Diệp Bắc Minh giật nảy cả mình: “Tiêu hao sức sống?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mở miệng: “Sợ cái gì, người tu võ ở cảnh giới Võ Tông vốn có thể sống hai trăm năm”.
“Tôi chỉ tiêu tốn của cậu một trăm năm mà thôi!”
Khóe miệng Diệp Bắc Minh giật giật: “Một trăm năm… Ông nói ung dung nhỉ”.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thản nhiên đáp: “Không cần lo lắng, chỉ cần cảnh giới của cậu tăng lên, tuổi thọ cũng sẽ tăng theo”.
“Một trăm năm không đáng kể chút nào!”
“Giờ, cậu cần phải khôi phục khí huyết đã tổn thất, luyện viên tinh hạch Tật Phong Lang cấp ba kia thành đan dược đi!”
“Đan dược luyện chế từ ma thú tinh hạch có thể giúp cậu khôi phục khí huyết đã tổn thất ở mức độ lớn nhất!”
Diệp Bắc Minh suy tư.
Trong đầu một ý niệm lóe lên, tinh hạch Tật Phong Lang xuất hiện trên tay.
Ánh mắt của anh lập lòe.
Nhanh chóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3521613/chuong-1204.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.